Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

Chị Hường

CHUYỆN NHẶT
CHỊ HƯỜNG
Đỗ Hoàng
  Cuối tháng 3 vừa rồi (2016), chị Hường con dì ruột của tôi gọi điện ra báo tin anh Phong chồng chị sắp giập năm (giỗ đầu) bảo tôi về dự đám giỗ. Chị kể những kỷ niệm ấu thơ ngày chiến tranh bị bom đạn Mỹ giữa mấy chị em bà con dì làm tôi bồi hồi thương cảm! Các chị bên cậu ruột (anh mẹ) tôi, tôi có kể một vài người trong CHUYỆN NHẶT, như chị Gian, chị Hiên.. Các chị ấy người có bố đi linh Pháp, người bố mất tích không rõ lý do nên các chị đều không được đi học ngành nghề nào. Các chị là con nhà có của ăn của để trước đây, tuy không sắc nước hương trời nhưng mấy cha cán bộ nhìn cũng ngon mắt, các chị ở trong tầm ngắm của bọn chúng. Cuộc đời buồn, các chị cứ luẩn quẩn trong làng làm ruộng và hoạt động các đoàn thể vặt rồi lấy chồng, rồi các chị bị mấy cha bí thư, đội trưởng, chủ nhiệm cậy thế hảm hiếp! Nhiều chị bắt chồng “sao sáo nuôi con o ho (tu hú)”. Các chị bên con dì, tôi chưa kể người nào.
   Chị Hường con dì ruột tôi là thành phần cơ bản,  bần cố nông thứ thiệt nên được đi học sư phạm ra dạy cấp 1. Chị vào được Đảng. Hồi ấy vào Đảng là một sự kiện của dòng họ.  Không chỉ họ Tống bên bố chị tự hào mà họ Hoàng bên mẹ tôi cũng tự hào. Mẹ tôi là cán bộ tiền khởi nghĩa nên úy lạo chị Hường lắm. Mẹ nói: “ Con cấy (gái) phải xông pha ra xã hội. Nam nữ bình quyền”. Vào được Đảng, chị Hường được đề bạt Phó Phòng Giáo dục phụ trách Mầm non của huyện. Chánh phó chủ tịch huyện đến nơi rồi! Tương lai thật sáng lạn! Ôi!
  Nhưng chạy trời không khỏi nắng. Dì Tằm (mẹ đẻ của chị, gọi theo tên con đầu) thời con gái chửa hoang. Dì hoạt hộng hội tề hôi tịch gì đó đi đêm đi hôm bị thằngLý Thấu nó làm cho có chửa. Thế là làng bắt vạ. Ông ngoại tôi phải bán trâu bò, ruộng nương để đền vạ làng. Giượng Tằm (chồng dì Tằm) là một anh cùng đinh không lấy nổi vợ, ông ngoại tôi cho không dì. Dì giượng sinh được 4 người con gái : Tằm, Miêu, Kén, Hường. Chị Hường là con út được học hành tử tế và làm nên danh giá như trên!
  Tay thủ trưởng của chị Hường con rô cũng tiếc, con giếc cũng ham. Cán bộ nữ có chồng đi chiến trường không ai dám đụng, thế mà nó ngang nhiên không sợ. Biết chị Hường ham hố quyền lực, nó tận tình bồi dưỡng cán bộ nguồn đêm hôm. Chỉ cần vài tháng là bụng bầu lộ sáng. Để của nợ ấy thì chết cả nút. Chị Hường sẽ bị anh Phong băm vằm; tay thủ trưởng thì đi tù là cái chắc. May mà thời ấy bệnh viện huyện cũng có chỗ nạo phá thai nên với quan hệ của mình tay Dê già kia đã nhờ các mụ đỡ đẻ khét tiếng giải quyết được món quà bất đắc dĩ của Chủa Trời. Tay kia bị giáng chức về làm hiệu trưởng một trường nhỏ; chị Hương xuống dạy cấp một như cũ. tHực là:
“Khổ cho đời chị ước ngôi cao
Để nỗi thân hoa bị chó cào.
Tổng lý, trùm hương đều rắn độc
Bụng bầu vượt mặt, kiếp nốc ao!”
Xong phim.
  Anh Phong ở chiến trường làm đến Đại đội trưởng bị thương chột một mắt. Trong một lần nổi nóng, anh cẩm khúc gỗ đánh tay lính cấp dưỡng già bị chết, anh phải chuyển ra Bắc và cho phục viên. Hai vợ chồng có 4 đứa con, ăn một suất lương giáo viên thập kỷ 80 thế kỷ trước sống dở, chết dở!
Tôi có làm bài thơ về gia cánh của anh chị năm 1980
Đỗ Hoàng
CẢNH NHÀ PHONG HƯỜNG

Mình đang còn điên loạn
Quay cuồng vì gạo cơm
Thế mà cái cảnh sống
Phong  - Hường còn thảm hơn!

Phong đã từng tại ngũ
Đánh Mý tới nhiều năm
Thăng lên hàm Trung úy
Rồi phục viên về làng.

Giá trị người chinh chiến
Còn thua mớ cá tôm
Sao vạch ai nhắc đến?
Khi mình là phế binh.

Phong gầy như cây sậy
Sức lực đã kiệt cùng
Hường đau hơn năm ấy
Đốt cháy cả bạc tiền!

Lương giaó viên sao đủ
Gạo cơm thời buổi này
Con thì có bốn đứa
Chạy ăn bay tóc mai!

Một ngày còn khó sống
Một năm sẽ ra sao
Không gian thì dài rộng
Đời người dạt về đâu?

Thuận Trạch , Mỹ Thủy, Lệ Thủy , Quảng Bình năm 1980
Đ - H


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét