Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

Vô lối tắc tỵ quái đản - Thanh Thảo

GIỮ GÌN SỰ TRONG SÁNG THƠ VIỆT
DỊCH THƠ VIỆT RA THƠ VIỆT
DỊCH VÔ LỐI QUÁI GỠ THANH THẢO
Lts: Thi ca là bất tử. Vương quốc Thi ca chỉ có người tài mới vào được! Bởi vì: “Văn chương thiên cổ sự” (Văn chương của muôn đời), hay: “Cổ lai vô vật bất thành thổ/ Chỉ hựu duy thi khả thắng kim” (Tất cả thành đất. Chỉ Thơ hơn vàng ngọc). Thế mà trong thời buổi nhố nhăng, thời bọn lưu manh vặt, man trá, giả dối, ném lựu đạn, luồn cúi chen được vào chính giới, cũng chen được vào văn chương . Cơ chế xin cho, cơ chế mậu dịch mới có những kẻ kém tài như Thanh Thảo, Hữu Thỉnh, Nguyễn Khoa Điềm, Nguyễn Bình Phương... múa may quay cuồng thao túng thi đàn!
vannghecuocsong.com
Ldg: Với tôi, tôi thấy Thanh Thảo viết gì cũng kém. Thơ tuyên truyền cổ động thua xa cả Nguyễn Duy, chứ không kể đến Phạm Tiến Duật, thơ đời thì nhố nhăng ca cuội, tục tỉu, bẩn thỉu, tắc tỵ, làm duyên làm dáng không phải lối.
Tóm lại đời viết Thanh Thảo dù được chính thống lăng xê lên mây xanh nhưng tóm lại trong mấy câu sau:
"Thơ như Hồ Thành Công (*)
Chỉ có toàn hò hét
Trang trang đều dài dòng
Câu câu đều nhạt hoét!"
(*) Tên thật Thanh Thảo
DỊCH VÔ LỐI QUÁI ĐẢN, NGU TÔI CỦA THANH THẢO RA THƠ VIỆT
Thanh Thảo
Nguyên văn (1)
Nhật thực
I
ấn khớp gối
phím đàn
bỏ rơi
những ốc sên nhận đường
bỏ rơi
cái cây vặt từng chiếc lá
im lặng vặt từng âm thanh
chói
âm
chói âm
lỗ đen
nổi trôi ngàn cặp vú
ngân hà
II
gạch bông
trống đồng
lông nhông
con đường
vắt từng giọt
trưa nhật thực những mẹ gà đeo kính
trứng hồng
những bố bò ngáp vặt
chim bay ngập khoảng không
III
tôi mơ phân ngập nhà anh
mai anh giàu trả hai mươi phần trăm
một triệu đô cho giấc mơ tôi
mười ngàn vé dán đầy mặt trời
IV
"anh đừng ăn xin anh đừng ăn"*
mặt trời
mặt trời mù dòng sông mang thai
những trái cây mùa thu ngủ muộn
mùi hương bóng tối
chảy ra
đặc quánh
V
anh chán sáng?
tôi buồn ngủ
buồn ngủ quá
dừng ru nhịp ba
đừng mơn bằng trắc
tôi dạng chân cho các người ngắm
vùng tối đen
thèm tối đen
tối đen
chán sáng
VI
ai định hướng cơn bão
ai chỉ đạo dãi hội tụ nhiệt đới
tự thu mình
một lỗ đen sâu hút
nắng chảy trên mái nhà ký ức
đừng nói
chán rồi
có thể ngay phút này giây này
lại bắt đầu mọi thứ
VII
ốc sên đỉa vắt chuồn chuồn
bay thấp bay cao bay vừa
rối tung tối om
lần mò sờ sao
vuốt má vầng trăng
ôm lưng dải sáng
mười hai lỗ gai
sương dày lá cháy
con đường cực nhọc
vô nghĩa
Vanga Sa ra Ra ma Tô yo ta
VIII
càng cua xe đua liều thua
bài trời
lật sấp: mưa
lật ngửa: xong
long tong nhong nhong
ngọc đại ngại đọc
có cô thì chợ thêm đông
vắng cô thì chợ Đồng Xuân
bốn mùa
IX
xòe tay che vầng nhật
ngày mười bốn tháng mười
nghênh ngang lỗ chó chui
những dòng sông sặc nước
tắt ngay cho chúng biết
lại sáng trưng mấy hồi
đám phê bình vặc diệc
vung vẫy sừng trâu cười
X
nước dâng
biển thấp
ngày những đàn cá mập
diễu hành
những vòng tròn hiện sáng
khoảnh khắc
những giấc mơ vượt thái dương hệ
lỗ đen giữa trán
một ngọn đèn cực mạnh
cây hối hả như người
người đứng lặng như cây
nhìn vào mình
anh chợt thấy một mặt trời bé tý
đong đưa
phía trên lỗ rốn
chầm chậm sông dâng
đám pha-ri-sêu giảng đạo đầy đường
bọ ngựa đá giọt sương
xuyên phá bức tường
con nhện chuyên dệt những ác mộng
là thủ môn vỹ đại nhất
mọi thời
* Phỏng lời một ca khúc Việt nổi tiếng ( chú thích của tác giả)
(1) Bài in trên Tạp chí Nhà văn tháng 12 năm 2007
Dịch:
Nhật thực
I
Ấn vào cái khớp gối
Như ấn vào phím đán
Bỏ rơi sên nhận đường
Bỏ rơi trên cỏ rả
Cây vặt từng chiếc lá
Im lặng vặt âm thanh
Chói tai âm vang đanh
Lỗ đen trong vũ trụ
Nỗi trôi ngàn cặp vú
Trên mê cung Ngân Hà!
II
Gạch bông trống đồng hoa
Lông nhông con đường nhỏ
Vắt từng giọt sương gió
Trưa nhật thực chói lòa
Những mẹ gà đeo kính
Trứng hồng và hồng trứng
Ngáp vặt những bố bò
Chim bay ngập trời mờ!
III
Tôi mơ phân ngập nhà anh
Mai giàu anh trả lãi thành gấp trăm
Mơ tôi giá triệu đô vàng
Đến mười ngàn vé dán tràn trời cao!
IV
Anh ơi! đừng ăn xin
Xin anh đừng ăn đấy
Mặt trời mù mắt vậy
Dòng sông đang mang thai
Những trái cây mùa thu
Trong tiết trời ngủ muộn
Trong tối hương nồng đậm
Chảy ra đặc quánh này!
V
Anh chán sáng thật hay
Tôi lại buồn ngủ lắm
Dừng ru nhịp ba bốn
Đừng mơn trớn trắc bằng
Tôi dạng chân người nhìn
Thèm tối đen chán sáng!
VI
Ai định hướng cơn bão?
Và ai đang chỉ đạo
Dãi tụ nhiệt đới này
Tự thu mình ai hay?
Một lỗ đen sâu hút
Nắng chảy nhà ký ức
Đừng nói chán lắm thay
Có thể phút giây này
Lại bắt đầu mọi thứ!
VII
Chuồn chuồn vắt sên đỉa...
Bay thấp cao bay vừa
Rối tung tối om mù
Lần mò sờ sao lặn
Đến vuốt mặt vầng trăng
Tới ôm lưng dải sáng
Có mười hai lỗ gai
Sương dày lá cháy loạn
Con đường cực nhọc thay
Tất cả đều vô nghĩa
Van ga Tô yo ta này ...
VIII
Xe đua cũng liều thua
Ván bài trời sấp ngữa
Lật sấp; thì là mưa
Lật ngữa: xong mọi thứ
Chỉ long tong nhong nhong
Mơ ngọc đại ngại học
Có cô chợ thêm đông
Vắng cô chợ đầy đồng
Bốn mùa Đồng Xuân hội!
IX
( Giữ nguyên bản )
Xòe tay che vầng nhật
Ngày mười bốn tháng mười
Nghênh ngang lỗ chó chui
Những dòng sông sặc nước
Tắt ngay cho chúng biết
Lại sáng trưng mấy hồi
Đám phê bình vặc diệc
Vung vẫy sừng trâu cười.
X
Nước đầy mà biển thấp
Ngày những đàn cá mập
Diễu hành trong đại dương
Vòm tròn hiện sáng trưng
Qua khoảnh khắc nhỏ bé
Mơ vượt thái dương hệ
Lỗ đen giữa trán lồi
Một ngọn đèn cực mạnh
Cây hối hả như người
Người im như cây vậy
Nhìn vào mình sẽ thấy
Một mặt trời bé ti
Đung đưa trên lỗ rốn
Chầm chậm sông dâng sáng
Với đám pha-ri-sêu
Đang giảng đạo đầy đường
Bọ ngựa đá giọt sương
Xuyên phá bức tường lửa
Nhện dệt ác mộng nữa.
Thủ môn lớn mọi thời!
Hà Nội ngày 16 tháng 1 năm 2008

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét