Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

Vô lối Nguyễn Quang Thiêu - Hoàng Vũ Thuật


By Đỗ Hoàng
Hoàng Vũ Thuật

Nguyên bản (1)

Viết dưới tượng Êxênhin (2)

Tặng TS Nguyễn Huy Tuấn

hai người đàn ông thổi kèn
vừa thổi vừa nhảy
ngôn thanh tám mươi năm trước
vòng người cuộn thắt

ngực áo tháo tung
Ê xênhin đứng mà đang chạy
dòng chữ bị săn đuổi

thơ làm được gì
thế kỷ của những thế kỷ
lốc xoáy ngang đầu
lới lớp phế hưng gối chồng
nơi bức tường dày một mét

mắt Ê xê nhin đẫm nước
đôi mắt người đang yêu
rừng mọc dưới bờ mi
phập phồng hoa bồ công anh
phập phồng nụ hôn mãn nguyện
trang sách thở trên đá
nhưng sợi dây vẫn chờ lơ lửng
quanh cổ nhà thơ
thít dần thít dần
chầm chậm

tiếng kèn vỡ vụn
máu trào sau nụ hôn
Mátxcơva 13 - 7 - 2006
(1) Nhà thơ Nga ( 1895 - 1915 )
(2) Bài in trên Tạp chí Thơ số 5 - 2006

Dịch:

Viết dưới tượng Ê xê nhin

Hai gã đực thổi kèn
Vừa thổi vừa vọt bước
Lời kêu trăm năm trước
Đau thắt cả hồn ngươi!

Ngực áo tháo tung rời
Ê xê nhin đang chạy
Thi nhân bị phang gậy
Chúng săn lùng thư thi!

Thơ phú có nghĩa gì!
Những thế kỷ lốc xoáy
Hưng thịnh đời là vậy
Dưới chân tượng đá này!

Ê xê nhin chau mày
Ánh mắt tình diễm lệ.
Rừng bờ mi hoang phế
Phập phồng bồ công anh!

Chưa đã nụ hôn thần
Hồn thơ buồn trên đá
Thòng lọng đời chẹt cổ
Như phận số thít dần!

Những tiếng kêu thất thanh
Nụ hôn trào vọt máu!

Hà Nội ngày 18 - 1 - 2008

Nguyên bản (3)

người Di gan

người di gan không buồn
chỉ biết hát
nhiệt cuồng và mê loạn

người di gan không đau
chỉ biết múa
vũ điệu ngã nghiêng phố xá
rạch rúi làm xiếc diễn tuồng

người di gan không khóc
chỉ biết cười
chào mời đổi chác
giơ tay xin giơ tay vẫy mặt trời

người di gan không mệt
quấn trong tấm chăn khẳn mặn mồ hôi
quần thảo dêm đêm hạnh phúc
nối dài dòng người mải miết

người di gan bị dánh cắp mọi thứ
chỉ còn trái đất thênh thênh
ngôi nhà không mái
trái đất di gan
Mátxcơva 3 -7 - 2006


Dịch:

Người Di gan

Người Di gan quên buồn!
Khi nhảy và khi hát
Nhiệt cuồng và mê thác
Giữa ngày dài đêm thâu!

Người Di gan quên đau!
Khi múa ca nghiêng ngã
Vũ điệu bừng phố xá
Thân làm xiếc diễn tuồng!

Người Di gan thậm buồn!
Tiếng cười thay tiếng khóc
Khi chào mời đổi chác
Ngửa tay ăn xin đời!

Người Di gan thay trời.
Lưng mồ hôi khẳn mặn
Đêm hạnh phúc đầy đặn
Trong quần thảo tình sy!

Người Di gan còn gì ?
Giữa cõi trời cao rộng
Không mái nhà hoang trống
Trái đất người Di gan!

Hà Nội ngày 18 - 1 - 2008
(3) Bài in trên Tạp chí Thơ số 5 - 2006

Nguyên bản(4)

Quạ đen

quà quà quà quà
chéo lòng hồ bông súng chưa nở
cứa mặt tôi đường bay đen
đêm lùi xa ngập ngừng xanh và sáng
không trưng
không sao
không mặt trời
đêm trắng câu thơ Patécnắc hoang hoải

một cánh rtừng bvạch dương
quà quà
mái nhà gỗ
quà quà
một bãi cát
quà quà
một dòng sông long lanh
quà quà
một bờ giậu phủ tuyết tô pôn (5)
quà quà

vắt qua cửa sổ
tầng tám
tách khỏi vỏ trứng
tôi là quạ đen

Phố Tuyết 27 - 6 - 2006
(4) Bài in trên Tạp chí Thơ số 5 - 2006
(5) Cây dương ngày hè nở honhư bông tuyết bay đầy trời. Chú thích của tác giả.

Dịch:

Quạ đen

Quà quà quà quà.
Bông súng hồ chưa nở
Những đường bay đen quạ
Cứa ngang mặt của tôi.
Ngập ngừng đêm xa rồi
Ngập ngừng xanh và sáng
Không sao trăng trời rạng
Đêm trắng cả lời thơ
Patéc nắc buồn thảm!

Rừng bạch dương bơ phờ
Quà quà trên nhà gỗ
Quà quà bãi cát thó
Quà quà sông lanh long
Quà quà tuyết tô pôn

Quà quà vắt cửa sổ
Tận trên cao tám tầng.
Trứng dày vừa tách vỏ
Tôi là loài quạ đen!

Hà Nội ngày 18 - 1 - 2008
21/01/2008 08:45:27 | 3 Comment(s) | 4168 View(s)
By Đỗ Hoàng
Chuyển nói vo rậm lời ( đa ngôn ) của người Việt sang thơ Việt

Lê Văm Ngăn

Nguên bản (1)

Mẹ

Mẹ sinh tôi từ dưới đáy xã hội
Cũng từ dưới đáy xã hội mẹ nuôi tôi khôn lớn lên thành người...

Dịch:

Mẹ sinh con dưới đáy đời
Nuôi con khôn lớn nên người hôm nay...


Trên sân ga (2)

Quê huơng đang trải mình ngoài cửa sổ phòng đợi
những mái nhà dòng sông nền trời cao những kỷ niệm một thời chung sống
Quê hương ấy chẳng bao lâu nữa tôi sẽ chia lìa

Tôi sẽ đến một nơi chưa bao giờ đến
nơi không cha mẹ anh em
nơi của hạnh phúc thường nhuốm màu cô quạnh
Nơi ấy
Tôi chưa biết thu xếp thế nào về một cảnh đời khác lạ

Tạm biệt những người bạn xin các anh sớm trở về với cuộc vui dưới nền trời sao
Tạm biệt em người đàn bà đã cùng tôi đi qua những chặng đường mưa rét
Sắp tới nếu gặp người đàn ông nào khá giả và yêu em
xin em cứ bỏ tôi để lo xây đắp những ngày hạnh phúc muộn màng

Tạm biệt tạm biệt
rồi ai cũng phải đến lúc ra đi một mình
đi một mình với hình bóng quê hương thân yêu vừa từ giã

(1) Theo Phụ san Thơ ( trích ) - Báo Văn nghệ năm 2003
(2) Bài in trên Tạp chí Thơ số 3 năm 2006

Dịch:

Trên sân ga

Quê hương ngoài cửa phòng ga
Núi non sông suối mái nhà trời cao
Đã thành kỷ niệm thuở nào
Một thời chung sống biết bao ân tình
Quê nhà lưu ảnh trong tim
Chẳng bao lâu nữa chúng mình chia ly!

Đến nơi tôi chửa biết gì
Không cha không mẹ cô dì anh em...
Ấm no buồn lạnh như tiền
Tôi chưa quen được sang hèn xứ xa!

Hỡi nhiều người bạn của ta
Các anh yên ấm vui ca với đời.
Tạm biệt em đã cùng tôi
Đi qua rét mươt trăm nơi vạn đường.
Nếu mà ai đó ngoái thương
Xin em cầm lấy chút hương cuối mùa!

Chia ly buồn mấy cho vừa
Rồi ai cũng phải nắng trưa một mình.
Chỉ quê hương nặng nghĩa tình
Bao yêu thương với bao tình chia ly!

Hà Nội ngày 17 - 1 - 2008

18/01/2008 14:33:00 | 3 Comment(s) | 4194 View(s)
By Đỗ Hoàng
Chuyển nói vo túc là vô lối ( đa ngôn ) và tắc tỵ của người đại gốc Việt ra thơ Việt

Văn Cầm Hải

Nguên văn (1)

Sinh tồn

Thuở naò xanh xao
mặt trăng má  hồng hiện qua sóng mây
cơn đẻ đã đến 
Kim loại nhành hoa
ngôn ngưc thơm máu thịt
rung rinh lưỡi chàng Cuội
rì rào thắp sang dương gian
trầm tư sinh khí
sữa trắng làm chiếc nôi cho tiếng khóc
bơi chập chững
nhiệm màu thánh thót
tiếng khóc vạn kỷ
đêm rụng cánh đơm hoa
cho tay người xin thêm
mồi lửa

(1) Theo blog Van Cam Hai

Dịch:

Sinh tồn

Thuở nào sự sống xanh xao
Mặt trăng ló ánh hồng đào chân mây
Sinh tồn muôn thế là đây
Hoa vàng hoa ngọc đất này nở ra!
Trẻ cười là máu thịt ta
Niềm vui chàng Cuội giữa tòa cung Trăng

Rì rào thắp sáng dương gian
Từ đây sự sống dâng tràn trời mây!
Trẻ cười cho chiếc nôi đầy
Bước đi chập chững những ngày đầu tiên
Nhiệm màu thành thót lời êm
Cõi sinh tồn biết cất lên tiếng người.

Đêm tàn bớt cánh hoa rơi.
Nối tay nhau ánh lửa người xin thêm!

Hà Nội ngày 18 - 1 - 2008
18/01/2008 13:37:58 | 4 Comment(s) | 4220 View(s)
By Đỗ Hoàng
Vi Thùy Linh

Nguyên bản (1)

Giấc mơ đi qua

Em gặp mình
Màu xanh mơ ước
Sao trời phiêu linh
Vòm đêm vỡ sáng
Vầng trăng mê mải tròn đầy...

Đêm rơi qua dải khăn mây
Gió đợi chờ nhau thơ thác
Nảy đọt yêu thương
Lớn trên tay những mầm khao khát
Khẻ về sắc cỏ thanh miên...

Và bình minh thở phía trời xa
Ngày lên! Giấc mơ tung cánh
Không gian mở bao đường tuyệt đích
Mùa về thức đợi riêng em

(1) Theo Đặc Trưng - Thơ

Dịch:

Cách 1:

Giấc mơ đi qua

Em đã gặp lại mình
Trong giấc mơ có thực
Màu xanh dâng mộng ước
Giữa sao trời phiêu linh
Có vòm đêm lóa sáng
Có vầng trăng tròn in...

Đêm rơi dải khăn mây
Gió đợi chờ thơ nhạc
Yêu đương đang nảy đọt
Trên tay mầm khát khao
Về sắc cỏ xanh màu...

Trời xa bình minh rạng
Ngày lên! Mơ tung cánh
Trời mở đường tuyệt vời

Mùa thức đợi em thôi!

Hà Nội ngày 13 - 1 - 2008

Cách 2:

Giấc mơ đi qua

Em như gặp lại chính mình
Bao thanh âm bỗng hiện thành giấc mơ
Màu xanh mộng ước đợi chờ
Sao trời mờ nhạt bên bờ phiêu linh
Vòm đêm vỡ sáng thình lình
Vầng trăng tròn trịa dáng hình ngày xưa!

Mây đêm buông xuống bất ngờ.
Thơ reo tiếng nhạc gió chờ đợi nhau.
Tình yêu như phép nhiệm màu
Dồn khao khát nhớ lên đầu ngón tay.

Cỏ xanh sắc liễu biếc gầy
Bình minh tỏa rạng cho đầy trời xa
Giấc mơ tung cánh tiên nga
Không gian rộng mở đường ra truyệt vời.

Mùa về thức đợi em thôi!

Hà Nội ngày 10 - 9 - 2007

17/01/2008 08:34:50 | 5 Comment(s) | 4102 View(s)
By Đỗ Hoàng
Đại thi sỹ Vương Trọng

Tôi rất bất ngờ và cảm kích khi đại thi sỹ hạ cố đến với Đỗ Hoàng. Khi in bài thơ Nhật thực của nhà thơ Thanh Thảo anh em rất băn khoăn nhưng các anh là những nhà thơ lớn của đất nước không chỉ các nhà thơ lớn mà các tác giả khác Ban biên tập vẫn giữ nguyên tác phẩm của họ. Vì sư huynh có lời Đỗ Hoàng phải làm một việc đáng ra không nên làm. Xin mọi người đại xá!

Nguyên văn bài nhà thơ Vương Trọng viết trên blog của Đỗ Hoàng:"Nghe tin Đỗ tiên sinh có tài dịch thơ Ta ra tiếng Việt tôi muốn phiền tiên sinh một việc tức là dịch hộ một đoạn. Chả là vừa rồi Tạp chí Nhà văn nơi tiên sinh làm việc có đăng bài thơ Nhật thực của một nhà thơ quen biết. Bài thơ được chia làm 10 đoạn đánh số La Mã từ 1 đến 10. Không muốn làm tiên sinh mất quá nhiều thì giờ tôi chỉ dám nhờ tiên sinh dịch hộ phần thứ VIII. Nếu tiên sinh không dịch nổi thì nhờ người đã biên tập bài thơ này dịch hộ vì tôi và nhiều người khác không mảy may hiểu được một tí gì." VT

Thanh Thảo

Nguyên văn (1)

Nhật thực

I

ấn khớp gối
phím đàn
bỏ rơi
những ốc sên nhận đường
bỏ rơi
cái cây vặt từng chiếc lá
im lặng vặt từng âm thanh
chói
âm
chói âm
lỗ đen

nổi trôi ngàn cặp vú
ngân hà

II

gạch bông
trống đồng
lông nhông
con đường
vắt từng giọt
trưa nhật thực những mẹ gà đeo kính
trứng hồng
những bố bò ngáp vặt
chim bay ngập khoảng không

III

tôi mơ phân ngập nhà anh
mai anh giàu trả hai mươi phần trăm
một triệu đô cho giấc mơ tôi
mười ngàn vé dán đầy mặt trời

IV

"anh đừng ăn xin anh đừng ăn"*
mặt trời
mặt trời mù dòng sông mang thai
những trái cây mùa thu ngủ muộn
mùi hương bóng tối
chảy ra
đặc quánh

V

anh chán sáng?
tôi buồn ngủ
buồn ngủ quá
dừng ru nhịp ba
đừng mơn bằng trắc
tôi dạng chân cho các người ngắm
vùng tối đen
thèm tối đen
tối đen
chán sáng

VI

ai định hướng cơn bão
ai chỉ đạo dãi hội tụ nhiệt đới

tự thu mình
một lỗ đen sâu hút

nắng chảy trên mái nhà ký ức

đừng nói
chán rồi

có thể ngay phút này giây này
lại bắt đầu mọi thứ

VII

ốc sên đỉa vắt chuồn chuồn
bay thấp bay cao bay vừa
rối tung tối om
lần mò sờ sao
vuốt má vầng trăng
ôm lưng dải sáng
mười hai lỗ gai
sương dày lá cháy
con đường cực nhọc
vô nghĩa
Vanga Sa ra Ra ma Tô yo ta

VIII

càng cua xe đua liều thua
bài trời
lật sấp: mưa
lật ngửa: xong
long tong nhong nhong
ngọc đại ngại đọc
có cô thì chợ thêm đông
vắng cô thì chợ Đồng Xuân
bốn mùa

IX

xòe tay che vầng nhật
ngày mười bốn tháng mười
nghênh ngang lỗ chó chui
những dòng sông sặc nước

tắt ngay cho chúng biết
lại sáng trưng mấy hồi
đám phê bình vặc diệc
vung vẫy sừng trâu cười


X

nước dâng
biển thấp
ngày những đàn cá mập
diễu hành
những vòng tròn hiện sáng
khoảnh khắc
những giấc mơ vượt thái dương hệ
lỗ đen giữa trán
một ngọn đèn cực mạnh
cây hối hả như người
người đứng lặng như cây
nhìn vào mình
anh chợt thấy một mặt trời bé tý
đong đưa
phía trên lỗ rốn
chầm chậm sông dâng
đám pha-ri-sêu giảng đạo đầy đường
bọ ngựa đá giọt sương
xuyên phá bức tường
con nhện chuyên dệt những ác mộng
là thủ môn vỹ đại nhất
mọi thời

* Phỏng lời một ca khúc Việt nổi tiếng ( chú thích của tác giả)
(1) Bài in trên Tạp chí Nhà văn tháng 12 năm 2007

Dịch:

Nhật thực

I

Ấn vào cái khớp gối
Như ấn vào phím đán
Bỏ rơi sên nhận đường
Bỏ rơi trên cỏ rả
Cây vặt từng chiếc lá
Im lặng vặt âm thanh
Chói tai âm vang đanh
Lỗ đen trong vũ trụ
Nỗi trôi ngàn cặp vú
Trên mê cung Ngân Hà!

II

Gạch bông trống đồng hoa
Lông nhông con đường nhỏ
Vắt từng giọt sương gió
Trưa nhật thực chói lòa
Những mẹ gà đeo kính
Trứng hồng và hồng trứng
Ngáp vặt những bố bò
Chim bay ngập trời mờ!

III

Tôi mơ phân ngập nhà anh
Mai giàu anh trả lãi thành gấp trăm
Mơ tôi giá triệu đô vàng
Đến mười ngàn vé dán tràn trời cao!

IV

Anh ơi! đừng ăn xin
Xin anh đừng ăn đấy
Mặt trời mù mắt vậy
Dòng sông đang mang thai
Những trái cây mùa thu
Trong tiết trời ngủ muộn
Trong tối hương nồng đậm
 Chảy ra đặc quánh này!

V

Anh chán sáng thật hay
Tôi lại buồn ngủ lắm
Dừng ru nhịp ba bốn
Đừng mơn trớn trắc bằng
Tôi dạng chân người nhìn
Thèm tối đen chán sáng!

VI

Ai định hướng cơn bão?
Và ai đang chỉ đạo
Dãi tụ nhiệt đới này
Tự thu mình ai hay?
Một lỗ đen sâu hút
Nắng chảy nhà ký ức
Đừng nói chán lắm thay
Có thể phút giây này
Lại bắt đầu mọi thứ!

VII

Chuồn chuồn vắt sên đỉa...
Bay thấp cao bay vừa
Rối tung tối om mù
Lần mò sờ sao lặn
Đến vuốt mặt vầng trăng
Tới ôm lưng dải sáng
Có mười hai lỗ gai
Sương dày lá cháy loạn
Con đường cực nhọc thay
Tất cả đều vô nghĩa
Van ga Tô yo ta này ...

VIII

Xe đua cũng liều thua
Ván bài trời sấp ngữa
Lật sấp; thì là mưa
Lật ngữa: xong mọi thứ
Chỉ long tong nhong nhong
Mơ ngọc đại ngại học
Có cô chợ thêm đông
Vắng cô chợ đầy đồng
Bốn mùa Đồng Xuân hội!

IX

( Giữ nguyên bản )

Xòe tay che vầng nhật
Ngày mười bốn tháng mười
Nghênh ngang lỗ chó chui
Những dòng sông sặc nước

Tắt ngay cho chúng biết
Lại sáng trưng mấy hồi
Đám phê bình vặc diệc
Vung vẫy sừng trâu cười.

X

Nước đầy mà biển thấp
Ngày những đàn cá mập
Diễu hành trong đại dương
Vòm tròn hiện sáng trưng
Qua khoảnh khắc nhỏ bé
Mơ vượt thái dương hệ
Lỗ đen giữa trán lồi
Một ngọn đèn cực mạnh
Cây hối hả như người
Người im như cây vậy
Nhìn vào mình sẽ thấy
Một mặt trời bé ti
Đung đưa trên lỗ rốn
Chầm chậm sông dâng sáng
Với đám pha-ri-sêu
Đang giảng đạo đầy đường
Bọ ngựa đá giọt sương
Xuyên phá bức tường lửa
Nhện dệt ác mộng nữa.
Thủ môn lớn mọi thời!

Hà Nội ngày 16 tháng 1 năm 2008















16/01/2008 10:50:46 | 7 Comment(s) | 4248 View(s)
By Đỗ Hoàng
Dịch thơ Việt ra thơ Việt

Nguyễn Quang Thiều

Nguyên bản (1)

Trong quán rượu rắn

Những con rắn được thủy táng trong rượu
Linh hồn nó bò qua miệng bình nằm cuộn khoanh đáy chén
Bò nữa đi bò nữa đi qua đôi môi bạc trắng
Có kẻ say gào lên những khúc bụi bờ

Một chóp mũ và một đôi giày vải
Mắt ngơ ngơ loang mãi đến chân trời
Nhóm u uất trong những vòm tháp cổ
Người suốt đời lảm nhảm với hư vô

Như đá vỡ như vật vờ lau chết
Thơ âm âm thơ thon thót giật mình
Kinh hãi chảy điên cuồng như lưỡi liếm
Ngửa mặt cười trong tiếng khóc mộng du

Bò nữa đi bò nữa đi hỡi những linh hồn rắn
Nọc độc từng tia phun chói trong bình
Người không uống rượu mà uống từng ký ức
Mạch máu căng lên lên những vệt rắn bò

Đêm vĩ đại chôn vùi trong quán nhỏ
Rừng mang mang gọi những khúc thu vàng
Rượu câm lặng chở những linh hồn rắn
Có người say hát lên bằng nọc độc của mình.

(1) Bài rút trong tập Thi Tửu - NXB Hội Nhà văn quý IV năm 2007

Dịch:

Trong quán rượu rắn

Lũ rắn độc bị đem tửu táng
Hồn bò quanh đáy chén miệng bình
Bò nữa đi qua môi bạc trắng
Kẻ say gào giọng rượu thất kinh!

Áo quần mũ tất giày trút bỏ
Mắt ngu ngơ hoang mạc chân trời
Nỗi u uất ứ vòm tháp cũ
Với hư vô lảm nhảm suốt đời!

Như đá vỡ như vật vờ lau chết
Hồn rên lên tim thon thót nhói lòng
Kinh hoàng chảy điên cuồng như lửa liếm
Ngửa mặt cười khóc mộng du không!

Bò nữa đi! Hỡi những linh hồn chêt!
Nọc độc phun bầm cả đáy vò
Không uống rượu mà uống từng ký ức
Mạch máu căng lên những vệt rắn bò!

Đêm dài rộng chôn vùi trong quán nhỏ.
Rừng mang mang gọi từng khúc thu vàng.
Rượu câm lặng chở bao linh hồn rắn.
Hát bằng nọc độc mình kẻ xỉn hú rất hăng!

Hà Nội ngày 13 - 1 - 2008










15/01/2008 12:40:16 | 5 Comment(s) | 4098 View(s)
By Đỗ Hoàng
Tức sự Quy Nhơn (1)

 Một sáng vừa rồi hai bố con tôi đi làm con trai nói:
- Ba ơi! Giá cả lại tăng chóng mặt!
Tôi cười chua chát:
- Từ khi ba lớn lên đến giờ ngày nào cũng thấy giá cả tăng vùn vụt huống gì con mơi sinh sau năm 1980!
 Quả thật năm 1987 khi tôi lưu lạc tôi phải bán chỉ vàng Mẹ cho phòng thân ở cửa hàng vàng Biên Hòa- Đồng Nai giá 25 000/ chỉ . Cuối năm 2007 giá vàng : 1 7 triệu đồng/ chỉ  vàng tăng giá :  70 lần. kéo theo tất cả đều tăng giá.
 Tôi đọc bài thơ " Tức sự Quy Nhơn" cho nhà văn Văn Vinh làm cùng Tạp chí Nhà văn nghe. Anh sửa cho tôi một chỗ là: 
Loanh quanh giữa chiều ba bữa tết thànhLoanh quanh giữa chiều ba mươi tết thì hay hơn. Tôi đồng ý. Anh nói thêm:  Nếu Tạp chí Nhà văn mình in những bài này chắc là có thêm người đọc. Tôi cười: - Bài này đã in trong tập thơ Khách trọ của tôi do NXB Văn hóa Thông tin ấn hành năm 1992 rồi.


Tức sự Quy Nhơn


Sáng ra ngủ dậy tiền mất giá.
Mười đồng còn lại một đồng thôi
Người ta nhìn nhau mắt trắng dã
Cuộc sống đang mất cả máu người!

Sài Gòn Đà Nẵng Quy Nhơn Huế...
Một buổi vàng tăng giá mấy lần.
Loanh quanh gữa chiều ba mươi tết.
Khổ nghèo vô giá cũng tăng nhanh!

Tàu xe nhà trọ như hang cướp.
Lục súc tranh công chém thẳng tay.
Đời bạc thiếu đi người chân thực.
Cuộc thế đông thêm kiếp ăn mày!

Sáng nay giữa phố Quy Nhơn lạ
Có người mẹ đói chết mất con.
Nghe đến thất thanh ngàn ngọn cỏ.
Hỡi ai lương thiện
                          có còn không?

Quy Nhơn tết năm 1987
(1) Bài in trong tập thơ Khách trọ - NXB Văn hóa - Thông tin năm 1992

Tết buồn (2)

Tết nhất tàu xe không đủ chỗ
Con về lại ngõ phía tre xưa.
Tháng giêng mưa may bay tầm tả
Lạnh giá chùm lên tối giao thừa!

Mẹ gần bảy mươi lưng còng xuống
Sương gió đời người tóc hóa vôi.
Một túp lều tranh rêu mốc xám
Sương trắng rắc trên mọi kiếp người!

Làng ta quá nửa khoai rau thiếu.
Hết ăn ngay giữa vụ mùa vô.
Trẻ con xác xơ già thất thểu
Bao cát quăng thân ngọn gió lùa!

Năm nay thuế má cao hơn trước.
Chợ búa chưa đông đã vãn tàn
Bến vắng đò ngang người vắng bước.
Cây buồn mỗi độ có xuân sang!

Con đi khắp ngã bà con nói:
"Bây giờ sinh kế khó khăn sao.
Kiểm lâm thuế vụ như vương tướng.
Nhân phẩm còn coi đáng mấy hào!"

Thỉnh thoảng trong làng nghe pháo đét.
Mấy nhà danh giá mới mừng xuân.
Còn kẻ nghèo hèn đâu biết tết!
Giao thừa không cháo để thay cơm!

Con về với Mẹ bàn tay trắng.
Giận nỗi đời  mình sống thừa ra.
Cứ để Mẹ hiền thêm gánh nặng.
Con đường nghèo đói hãy con xa!

Và thương làng ta như thương Mẹ.
Bỏ tết ra đi luống ngậm ngùi.
Em chớ trách anh buồn bả thế.
Giao thừa nghe pháo có ai vui!

Thuận Trạch Mỹ Thủy
  tết năm 1982
(2) Bài in trên Báo Văn nghệ Đồng Nai tết năm 1987 và in trong tập thơ Người đẹp khó tìm - NXB Thanh Niên năm 1992











10/01/2008 13:51:44 | 3 Comment(s) | 130 View(s)
By Đỗ Hoàng
Dịch "Vô lối"

Vi Thùy Linh

Nguyên bản:

Âu Cơ (1)

Hoa một loài một bông độc sáng
Giữa những đóa hồng đen dập dìu khắp không gian mịn ướt

Hôm nay lại tiếp tục thói quen cầu ước
Khi ngồi quán trên cao uóng nước đu đủ
Để dồn đủ một đêm tình tự
Trong lòng anh em khai thị thế gian

Phiêu diêu mắt thấy con đường tơ lụa
Phiêu diêu lưỡi chạm đáy mềm Âu Cơ

Ly rượu dan díu mùi đàn bà
Nước mắt không thể ngấm thêm được nữa
Ta tạo dị bản ta chống đỡ
Dan díu men mê man
Mật khẩu nẻ lá môi thâm nhập

Hồi hộp đến cuối đường tơ lụa
Tây Tạng mê ảo cuồng hoa
Trứng nhộn nhịp thụ thai
Âu Cơ rũ váy rũ nghiệt ngã
Lại hứng hứng gió thốc
Thôi miên những cánh cửa chồi răng

Hoa Thùy Linh
Đàn đàn mũi tên bay từ giữa hai đùi
Bắn nát sự cam phận.

Dịch:

Âu Cơ

Một loài hoa một đóa bông
Hoa hồng đen giữa thinh không dập dìu
Bây giờ cầu ước lời yêu
Chút hương cây trái làm xiêu quán ngồi.

Đêm tình tự đã lâu rồi
Lòng anh em mở ra ngoài thế gian
Phiêu diêu tơ lụa đường vàng
Phiêu diêu môi thắm của nàng Âu Cơ

Rượu thơm ngọc nữ đợi chờ
Dâng đầy nước mắt không bờ bến ngăn.
Hóa thân như bướm với tằm
Mê man giữa cõi vô tăm tiếng này!

Môi hồng thêm đậm mầu say
Cuối đường tơ lụa những ngày chờ mong!
Cuồng hoa Tây Tạng mơ mồng
Cõi sinh rộn rịp trứng rồng nở ra

Âu Cơ xiêm áo dứt tà
Hứng con gió thốc lụa là cũng tan!
Thôi miên bao kẻ miên man
Hoa Thùy Linh  nở không tàn ai ơi!

Tên bay bầm dập kiếp người
Để cho bao số phận đời phải cam!

 Hà Nội ngày 10 - 9 - 2007

(1) Theo Đặc Trưng - Thơ




10/01/2008 13:23:35 | 6 Comment(s) | 4278 View(s)
By Đỗ Hoàng
Gửi bạn Nguyễn Nho Khiêm

Đúng bạn ạ bài thơ "20- Phan Đình Phùng" tôi viết năm 1977 ở Đà Nẵng. Cám ơn bạn đã tìm đọc và nhớ rất chính xác. Tôi xin chép lại nguyên văn!

20 - Phan Đình Phùng

Ngược lên ga Đà Nẵng
Rẽ lối bến Hàn Giang.
Nơi lòng tôi gửi gắm
20 - Phan đình Phùng!

Có gì trong tên phố
Chuyện chi ở lầu cao?
Chỉ con đường nhỏ đó
Mà làm tôi nao nao!

Buổi vui cùng bè bạn
Mà ít ai nhận ra.
Tim tôi luôn gửi gắm
Với tâm tình thiết tha!

Ngày xa thanh phố Cảng
Tôi vẫn nhớ y lòng
Lối lên ga Đà Năng
20 - Phan Đình Phùng

Đều này rất giản dị
Bỡi ở đó có người
Là vầng trăng Nhật Lệ.
Mọc thành vầng thơ tôi!

Đà Nẵng 1977

Đỗ Hoàng
Tạp chí Nhà văn
65- Nguyễn Du - Hà Nội
Email: donguyenhn@yahoo.com
Tel: 0913 369 652
09/01/2008 08:34:09 | 2 Comment(s) | 119 View(s)
By Đỗ Hoàng
Dịch thơ Việt ra thơ Việt (3)

Sau khi tôi dịch bài "Mãi viên trà " của anh Thuật anh gọi điện ra cho Sếp tôi bảo Đỗ Hoảng quá cũ nhưng sau đó anh thấy Đỗ Hoàng không có ý gì anh lại viết trên blog của tôi vào ngày 31 tháng 10 năm 2007:
" Không thấy phần thơ dịch thơ Việt ra thơ Việt cũng buồn thật. Đỗ Hoàng dịch rất sát một cách sáng tạo lại mà vẫn giữ được ý tưởng. Thế cũng là tài hoa. Trang mới này có góc mà thiếu cạnh. "Lang thang chiều Huế" là một bài thơ thể hiện tính thơ Đỗ Hoàng chân thật sống chân thật viết. Ngô Minh ở Hà Nội Hoàng Vũ Thuật ở Vũng Tàu. Phương trời nào cũng nhớ thương cả Hoàng ạ!

Hoàng Vũ Thuật

Mãi Viên Trà (1)

Mãi viên trà nếu dịch ra nôm thì là "Mua vườn chè". Tôi đọc bài thơ này không có chỗ nào nói đến mua vườn chè cả. Tôi rất băn khoăn và đề là không dịch được.Nhân chuyến về Nam công tác đi qua Đồng Hới thấy một quán xép đề ba chữ trên. Bạn bè Quảng Bình nói với tôi: Nhà thơ Hoàng Vũ Thuật có mê người đẹp ở đó mở quán "Mãi viên trà". Thế là tôi mới hiểu ra bài thơ Đề tặng hoặc ghi ở quán" Mãi viên trà". Sao anh Thuật lại làm khó hiểu như thế.

Nguyên bản:

Mãi viên trà

nhiều lúc trò chuyện chiếc bàn con
không muốn thêm ai khác
nhưng nỗi hẫng hụt thường chống lại tôi
như người ta ném đá vào dòng chữ
tách chúng ra khỏi nhau
sự dính kết làm họ bực tức
tuồng bị ném đá

tôi nâng ly trà đặc quánh
tìm một nét nhìn
lâu rồi không gặp
người xa lạ tôi ơi
đôi mắt buồn hơn màu trà khuya sóng sánh

tôi ghi bao điều vụt tới
nhịp thở mái nhà
tiếng kêu con suối khô
dây hoa bò bên triền núi

nấp dưới cánh lá bồ đề màu phật
một cô bé một thiếu nữ một người mẹ
cô bé vắt tuổi thơ qua đồi sim
thiếu nữ mười sau lần trăng đỏ
người mẹ đội nước lên chùa

dính kết vào nhau
linh hồn tôi
dính vào cành lá

3/2006
(1) Bài in trên Tạp chí Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam năm 2006

Dịch:

Thơ đề tặng quán "Mãi viên trà"

Nhiều lúc bên chiếc bàn con
Chỉ mình không muốn thêm còn có ai
Nỗi hững hụt chống lại rồi
Đá tương vào chữ như người ném đau

Ngỡ là tách chúng rời nhau
Tôi càng tức tối mình đầu dính keo
Tuồng như bị đá quá nhiều
Màu trà đặc quánh tôi liều mấy phin

Mắt căng tìm một nét nhìn
Lâu rồi không gặp người tình tôi ơi!
Mắt buồn trà sánh khuya vơi
Bao điều vụt tới tôi thời kịp ghi

Mái nhà thở nhịp thầm thì
Tiếng kêu khát bỏng lầm lỳ suối khô
Bên triền núi dây hoa bò
Ẩn mình dưới là bồ đề phật thiêng

Một thiếu nữ một mẹ hiền
Tuổi thơ cô lẻ vắt triền đồi sim
Mười sau lần trăng đỏ in
Người mẹ đội nước chân ghim lên chùa

Kết vào nhau tựa thêu thùa
Linh hồn tôi với ngãi bùa cỏ cây!

Hà Nội ngày 7 - 9 - 2006

Hoàng Vũ Thuật

Nguyên bản

Cái chết

Cái chết được thử nghiệm
I rắc
giờ thì Li Băng
máu xoáy sẹo đen lòng biển
những ngày thảm khốc tôi vùi chân bên dòng Nêva

chưa đủ để răn dạy kẻ khác
cuộn tròn mình lo lấy thân xác hơn chăng
ngày anh tôi không về
tôi đứa trẻ chỉ biết hát

thác máu dát đỏ cung điện Mùa đông
máu chảy trên hè phố tôi qua
trước khải hoàn môn tốp lính kín mặt vành khăn trắng
a men
a di đà
tôi giật lùi và chắp tay lên ngực

nhân lọa kéo nhau đi về phía bỗng rộp
đủ hiểu
bằng đầu bằng tim bằng tay
như anh tôi như chú tôi
như thời Pi e đệ nhất
chẳng ai nhận biết bước chân mình

cái chết cao hơn mọi thứ
có thể tin hay không

Dịch:

Cái chết

Cái chết được người đem thử nghiệm
đâu chỉ I Rắc đâu chỉ Li Băng
Máu xoáy cuộn sẹo đen lòng biển
Bên Nhê va tôi vẫn bình chân!

Làm sao để dạy răn kẻ ác?
Khi khư khư lo giữ thân mình.
Ngày người thân xứ tôi thất lạc
Tôi vẫn ca những khúc hát vô tình!

Điện vua Nga máu trào thác đổ
Máu vẫn còn trên phố tôi qua
Trước khải hoàn lính mặt tang trắng xóa
Tôi chắp tay: a men a di đà!

Nhân loại vẫn kéo nhau về phía lửa
Cuồn cuộn theo thân xác linh hồn
Như người Việt người Nga một thuở
Niềm tin mất. sự sống không còn!

Cái chết có cao hơn mọi thứ?
Hỡi người đời có thể tin không?

Hà Nội ngày 28 - 8 - 2007
(1) Bài in trên Tạp chí Nhà văn tháng 11/ 2006

Nguyên bản:

Hoàng An (1)

Ngấn sóng vòng tay biển để lại trên vai
để lại bóng hình thanh tân của gió
vụt hiện tan chảy mất hút
trải dài chữ S bãi cát Hoàng An

chẳng thể bắt níu những sợi tóc vào mùa không người tuốt chảy gặt hái
anh cắt dán cánh đồng lên thân thể em
điều phối cơn mưa
vá víu vết thương cuối hạ

xứ sở hiếm mặt trời
chỉ thấy nụ cười kéo anh qua ngã tư đường
ánh nắng ló từ khuôn ngực
từ âm thanh tiếng
Việt đa sắc
từ vầng trán đóng đinh bật máu môi anh

đó là ảo ảnh phía sau hiện thực

giờ thì anh trồng thêm gốc cây
thuộc loài bạch dương chờ đông sang phủ tuyết
nào có gì ổn định

rồi con sóng tiếp xô đổ anh
lúc anh là cát
những con sóng siêu hình lau sạch gương mặt cũ
như chén rượu đêm ấy
chặng cuối

Dịch:

Bãi cát Hoàng An

Ngấn sóng vòng tay biển để lại trên vai
Để lại bóng hình thanh tân của gió
Khi tan chảy khi hiện về soi tỏ
Trải dài theo chữ S bãi Hoàng An

Buổi vào mùa thiếu người gặt hái
Cánh đồng như thân thể trắng trinh em
Muốn đem về cơn mưa hiền êm ả
Dịu vết thương nắng hạ ngày đêm!

Nhiều xứ sở hiếm hoi ánh nắng
Nụ cười xinh níu anh dặm đường
Những khuôn ngực như bình minh tỏa rạng
Với giọng quê nhà rất đổi thân thương!

Đỉnh vầng trán môi anh bật máu
Ảo ảnh sau hiện thực vô hình
Gốc bạch dương anh trồng trong tuyết bão
Chưa an lành giông gió vẫn bất bình

Kiếp anh - con sóng đời xô đẩy
Khi mình là hạt cát nhỏ nhoi
Những con sóng siêu hình lau mặt cũ
Chén rượu buồn chặng cuối đẫm làn môi!

Huế ngày 28 - 8 - 2007
(
1) Bài in trên Tạp chí Nhà văn tháng 11/2006

Xanh - Pêtécbua (1)

Nến cháy trong cung điện Mùa Đông
thời nến cháy
tôi tắm ánh sáng ba trăm năm lẻ
lùng săn dấu xưa như lùng tìm cổ vật
triệu tảng đá đóng băng vuông vắn chảy về
ngạo nghễ pháo dài Pêtrô Páplốp

chiếc mũ người xà ích trùm kín lọn tóc nâu
gương mặt tuy líp
con đường dấu ngã
con đường dấu hỏi
con đường không dấu
lốc cốc vó ngựa đổ vào đêm

Xanh Pê téc bua quả chuông
cộng hưởng
giọng vàng
rung trên vòm mộ
trên đường cong thân thể
trên ngực thần tình yêu
trên thác gió

sông Nê va kim đồng hồ nước chẻ đôi
nửa ngược dòng quá khứ
nơi chiếc mỏ neo kéo biển về rừng
nửa khởi nguyên con tàu
chui ra từ chiếc cầu mở
Xanh - Pê téc bua ổ bánh mì đen
tôi cầm lên cánh đồng mạch thơm

Dịch:

Xanh Pê téc bua

Nến cháy trong điện vua Nga
Cái thời nến cháy máu ra ngập tràn
Tắm trong ánh nến nghìn năm
Dấu xưa tìm giống lùng săn ngọc vàng.

Trôi về triệu triệu tảng băng
Pê trô Páp lốp hiên ngang pháo đài
Người xà ích tóc nâu dài
Gương mặt tuylíp đời trai héo mòn.

Con đường dấu hỏi dấu không
Lóc cóc vó ngựa lòng thòng vào đêm.
Pêtéc bua quả chuông rền
Tiếng kêu cộng hưởng vang lên giọng vàng.

Chuyển rung vòm mộ bất an
Đường cong thân thể ngực tràn tình yêu.
Cả trên tháp gió phiêu iêu
Đồng hồ nước chảy sáng chiều Nê va!

Ngược dòng quá khứ không xa
Mỏ neo kéo biển cả ra rừng hường
Khởi nguồn tàu vượt đại dương
Là từ cầu mở con đường đi qua.

Pê téc bua - bánh mì Nga
Tôi nâng cánh lúa mạch hoa thơm nồng!

Huế ngày 28 - 8 - 2007
(10 Bài in trên Tạp chí Nhà văn tháng 11 - 2006























Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét